Những ngày thơ á̂uĐại Nam, 1987 - 181 trang |
Từ bên trong sách
Kết quả 1-3 trong 27
Trang 12
... hơi gió vù vù , mà lửa lò than rực rỡ vờn lên chân tường những ánh hồng lấp lánh hay rủ rê tâm trí người ta vào những cõi buồn thảm làm tê tái mẹ tôi hơn hết ; tuy mẹ tôi có tôi ngồi trong lòng cười nô với mấy con búp - bê . ... , tuy ...
... hơi gió vù vù , mà lửa lò than rực rỡ vờn lên chân tường những ánh hồng lấp lánh hay rủ rê tâm trí người ta vào những cõi buồn thảm làm tê tái mẹ tôi hơn hết ; tuy mẹ tôi có tôi ngồi trong lòng cười nô với mấy con búp - bê . ... , tuy ...
Trang 56
... Hơi quần áo mẹ tôi và những hơi thở ở khuôn miệng xinh xắn nhai trầu phát ra lúc đó thơm tho lạ thường . Phải bé lại và lăn vào lòng một người mẹ , áp mặt vào bầu sữa nóng của người mẹ , đè bàn tay mẹ vuốt ve từ trán xuống cằm , và gãi ...
... Hơi quần áo mẹ tôi và những hơi thở ở khuôn miệng xinh xắn nhai trầu phát ra lúc đó thơm tho lạ thường . Phải bé lại và lăn vào lòng một người mẹ , áp mặt vào bầu sữa nóng của người mẹ , đè bàn tay mẹ vuốt ve từ trán xuống cằm , và gãi ...
Trang 120
... hơi thôi một đoạn cuối . Sao hôm nay điệu kèn vang to thế ? Hay bởi dạ dầy Nhân rỗng quá nên Nhân nhiều hơi chăng ? Điệu kèn bỗng ngừng , dưới ánh mặt trời đã chói lọi gay gắt , Nhân - đen từ từ đưa ngang cánh tay khẳng khiu gạt mồ hội ...
... hơi thôi một đoạn cuối . Sao hôm nay điệu kèn vang to thế ? Hay bởi dạ dầy Nhân rỗng quá nên Nhân nhiều hơi chăng ? Điệu kèn bỗng ngừng , dưới ánh mặt trời đã chói lọi gay gắt , Nhân - đen từ từ đưa ngang cánh tay khẳng khiu gạt mồ hội ...
Thuật ngữ và cụm từ thông dụng
ấy bạn bằng bắt bị biết bỏ bốn bỗng cả các cảm cậu chạy chẳng chết chỉ chiều chỗ chồng chứ chưa còn cơm của của tôi cũng cửa cười dần dưới đàn đánh đau đất đầu đầy đề đêm đến đều Điều đó đồ đồng đời đứa được đường gần giọng giờ hết họ học hỏi hồng hơi hơn kẻ lại lạnh lắm lặng lần lấy lòng lời lúc mãi mạnh mắt mấy mẹ tôi miệng mình mọi mỗi một người mợ mới muốn năm nghĩ ngồi nhất nhiều nhìn nhỏ như những nữa nước phải phố quần rằng rất rồi sẽ sống sợ sự thằng thật thấy thầy tôi thế thì thứ thương tiền tiếng tối tôi đã tôi lại tới trẻ trời trước trường từ từng tươi tưởng vẫn vẻ về Vịnh với vừa xuống