Những ngày thơ á̂uĐại Nam, 1987 - 181 trang |
Từ bên trong sách
Kết quả 1-3 trong 85
Trang 110
... đến cổ họng tôi . phải . Tôi trở mình nằm sấp mặt lên cánh tay Từ hôm bị phạt quỳ đến nay là năm hôm , đến phút giờ này tôi mới cơ cực đau đớn đến thế . Vì bao nhiêu hy vọng được tha đã tiêu tan cả rồi . Ban sáng , tôi đứng chực ở cửa ...
... đến cổ họng tôi . phải . Tôi trở mình nằm sấp mặt lên cánh tay Từ hôm bị phạt quỳ đến nay là năm hôm , đến phút giờ này tôi mới cơ cực đau đớn đến thế . Vì bao nhiêu hy vọng được tha đã tiêu tan cả rồi . Ban sáng , tôi đứng chực ở cửa ...
Trang 118
... đến một thành phố sầm uất , Nhân hy vọng sẽ kiếm được món tiền kha khá đủ cho Nhân chuộc lại bọc quần áo gán cho mụ hàng cơm và cắt mấy chén thuốc . Xe lửa qua khỏi cầu Phú - lương , lại bắt đầu phóng rất nhanh , đến các quãng đường ...
... đến một thành phố sầm uất , Nhân hy vọng sẽ kiếm được món tiền kha khá đủ cho Nhân chuộc lại bọc quần áo gán cho mụ hàng cơm và cắt mấy chén thuốc . Xe lửa qua khỏi cầu Phú - lương , lại bắt đầu phóng rất nhanh , đến các quãng đường ...
Trang 177
... đến nó , người ta phải tưởng ngay đến một khô mặt đầy đặn , một giọng nói thong thả , một giáng đi mạnh mẽ và những câu chào hỏi thân mật với mọi người . Bác Nấu cũng còn mẹ già . Bác muộn con . Gần bốn mươi mà bác mới được dứa lớn lên ...
... đến nó , người ta phải tưởng ngay đến một khô mặt đầy đặn , một giọng nói thong thả , một giáng đi mạnh mẽ và những câu chào hỏi thân mật với mọi người . Bác Nấu cũng còn mẹ già . Bác muộn con . Gần bốn mươi mà bác mới được dứa lớn lên ...
Thuật ngữ và cụm từ thông dụng
ấy bạn bằng bắt bị biết bỏ bốn bỗng cả các cảm cậu chạy chẳng chết chỉ chiều chỗ chồng chứ chưa còn cơm của của tôi cũng cửa cười dần dưới đàn đánh đau đất đầu đầy đề đêm đến đều Điều đó đồ đồng đời đứa được đường gần giọng giờ hết họ học hỏi hồng hơi hơn kẻ lại lạnh lắm lặng lần lấy lòng lời lúc mãi mạnh mắt mấy mẹ tôi miệng mình mọi mỗi một người mợ mới muốn năm nghĩ ngồi nhất nhiều nhìn nhỏ như những nữa nước phải phố quần rằng rất rồi sẽ sống sợ sự thằng thật thấy thầy tôi thế thì thứ thương tiền tiếng tối tôi đã tôi lại tới trẻ trời trước trường từ từng tươi tưởng vẫn vẻ về Vịnh với vừa xuống