Những ngày thơ á̂uĐại Nam, 1987 - 181 trang |
Từ bên trong sách
Kết quả 1-3 trong 38
Trang 51
... đó nghe đâu mẹ tôi đi bán bóng đèn vào những phiên chợ chính , cả vàng hương nữa . Tôi nói « nghe đâu » vì tôi thấy người ta bắn tin rằng mẹ tôi sinh nhai bằng cách đó , và một hôm kia cô tôi gọi tôi đến bên , tươi cười hỏi : ༥ – Hồng ...
... đó nghe đâu mẹ tôi đi bán bóng đèn vào những phiên chợ chính , cả vàng hương nữa . Tôi nói « nghe đâu » vì tôi thấy người ta bắn tin rằng mẹ tôi sinh nhai bằng cách đó , và một hôm kia cô tôi gọi tôi đến bên , tươi cười hỏi : ༥ – Hồng ...
Trang 108
... đó còn lưa thưa , cũng ở dưới gốc bàng này , dạo ấy còn bị tôi chồm lên bíu lấy ngọn hay cành to nhất , kéo trĩu xuống sát mặt đất , tôi yên lặng nằm , đề tâm trí theo những làn mây trắng mong manh tan về một phía trời . Gió thôi vù vù ...
... đó còn lưa thưa , cũng ở dưới gốc bàng này , dạo ấy còn bị tôi chồm lên bíu lấy ngọn hay cành to nhất , kéo trĩu xuống sát mặt đất , tôi yên lặng nằm , đề tâm trí theo những làn mây trắng mong manh tan về một phía trời . Gió thôi vù vù ...
Trang 144
... đó trò , đó thầy . Hơn ba năm , tôi đã là một « cậu giáo » . Hơn ba năm , tôi đã nhờ cái nghề gõ đầu trẻ lần lút này mà nuôi sống được miệng tôi , được người mẹ hiền từ quá của tôi , được người chú dượng khời khại , làm cầm và đứa em ...
... đó trò , đó thầy . Hơn ba năm , tôi đã là một « cậu giáo » . Hơn ba năm , tôi đã nhờ cái nghề gõ đầu trẻ lần lút này mà nuôi sống được miệng tôi , được người mẹ hiền từ quá của tôi , được người chú dượng khời khại , làm cầm và đứa em ...
Thuật ngữ và cụm từ thông dụng
ấy bạn bằng bắt bị biết bỏ bốn bỗng cả các cảm cậu chạy chẳng chết chỉ chiều chỗ chồng chứ chưa còn cơm của của tôi cũng cửa cười dần dưới đàn đánh đau đất đầu đầy đề đêm đến đều Điều đó đồ đồng đời đứa được đường gần giọng giờ hết họ học hỏi hồng hơi hơn kẻ lại lạnh lắm lặng lần lấy lòng lời lúc mãi mạnh mắt mấy mẹ tôi miệng mình mọi mỗi một người mợ mới muốn năm nghĩ ngồi nhất nhiều nhìn nhỏ như những nữa nước phải phố quần rằng rất rồi sẽ sống sợ sự thằng thật thấy thầy tôi thế thì thứ thương tiền tiếng tối tôi đã tôi lại tới trẻ trời trước trường từ từng tươi tưởng vẫn vẻ về Vịnh với vừa xuống