Từ bên trong sách
Kết quả 1-3 trong 92
Trang 162
Lúc Dũng đến nơi th́ ṭa . đă bắt đầu xử . Người đến xem đông quá , phải đứng chen chúc cả ngoài hiên gác . Dũng cố len măi mới vào được gần chỗ các nhà báo ngồi . Dũng kiễng chân , ngước mắt nh́n vào trong , nhưng v́ lúc đó c̣n xử việc ...
Lúc Dũng đến nơi th́ ṭa . đă bắt đầu xử . Người đến xem đông quá , phải đứng chen chúc cả ngoài hiên gác . Dũng cố len măi mới vào được gần chỗ các nhà báo ngồi . Dũng kiễng chân , ngước mắt nh́n vào trong , nhưng v́ lúc đó c̣n xử việc ...
Trang 428
Chàng không muốn trở về nhà v́ chàng không sao đủ can đảm để về nhà lúc này ; về nhà đối với chàng h́nh như là chỉ nằm để đợi cái chết đến . Có lẽ v́ thế nên lúc năy chàng đă buồn khi trả lời câu hỏi của Quang .
Chàng không muốn trở về nhà v́ chàng không sao đủ can đảm để về nhà lúc này ; về nhà đối với chàng h́nh như là chỉ nằm để đợi cái chết đến . Có lẽ v́ thế nên lúc năy chàng đă buồn khi trả lời câu hỏi của Quang .
Trang 548
Chàng cố tưởng tượng ra lúc Thu nhận thư ở tay thằng nhỏ : - Chắc Thu sung sướng được thoát nợ ... Hay là ḿnh ở rốn lại nấp trong nhà để nh́n trộm mặt Thu lúc đó xem sao . Trương mỉm cười nhận thấy ḿnh nóng ruột về nhà để sửa soạn là ...
Chàng cố tưởng tượng ra lúc Thu nhận thư ở tay thằng nhỏ : - Chắc Thu sung sướng được thoát nợ ... Hay là ḿnh ở rốn lại nấp trong nhà để nh́n trộm mặt Thu lúc đó xem sao . Trương mỉm cười nhận thấy ḿnh nóng ruột về nhà để sửa soạn là ...
Nội dung mọi người đang nói đến - Viết bài đánh giá
Chúng tôi không t́m thấy bài đánh giá nào ở các vị trí thông thường.
Thuật ngữ và cụm từ thông dụng
ấy bạn bảo bắt biết buồn cả các cách cảm câu chàng chắc chẳng chết chỉ chồng chuyện chưa Chương c̣n của cũng cứ cửa Dũng đă đầu đây để đến định đó đời đưa đứng được gặp gần giờ hết họ học hỏi hôm hơn khác lại lắm lặng lần lâu lấy lẽ Liên Loan ḷng lời lúc mắt mấy mẹ mỉm cười ḿnh một người mới muốn nàng năm ngay nghe nghĩ Nghĩa ngoài ngồi nhận nhiên nh́n nhớ như nhưng nữa nước phải Phong quá quay rằng rất rồi sáng sẽ sống sợ sự tâm thân thấy thế th́ thôi thường tiếng t́nh tôi tới Trâm trông trời trước Trương Tuyết từ tưởng Văn vẫn vậy vẻ về việc vợ với vừa xuống yên yêu